Bài giảng Lập trình hướng đối tượng - Ôn tập tốt nghiệp - Chương 4: Phương thức ảo và tính đa hình
1 Bài toán quản lý một danh sách các đối tượng khác kiểu 3 Phương thức ảo 4 Phương thức ảo thuần tuy
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Bài giảng Lập trình hướng đối tượng - Ôn tập tốt nghiệp - Chương 4: Phương thức ảo và tính đa hình, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
4. Phương thức ảo và tính đa
hình
1
Nội dung
1 Bài toán quản lý một danh
sách các đối tượng khác kiểu
3 Phương thức ảo
4 Phương thức ảo thuần tuý
2
1 B.toán q.lý các đ.tượng khác kiểu
- Giả sử ta cần quản lý một danh sách các đối tượng có kiểu
có thể khác nhau, ta cần giải quyết hai vấn đề: Cách lưu
trữ và thao tác xử lý.
- Xét trường hợp cụ thể, các đối tượng có thể là người, sinh
viên hoặc công nhân.
- Về lưu trữ: Ta có thể dùng union, trong trường hợp này mỗi
đối tượng phải có kích thước chứa được đối tượng có kích
3
thước lớn nhất. Điều này gây lãng phí không gian lưu trữ.
Một cách thay thế là lưu trữ đối tượng bằng đúng kích
thước của nó và dùng một danh sách (mảng, dslk,...) các
con trỏ để quản lý các đối tượng.
- Về thao tác, phải thoả yêu cầu đa hình: Thao tác có hoạt
động khác nhau ứng với các loại đối tượng khác nhau. Có
hai cách giải quyết là vùng chọn kiểu và phương thức ảo.
Dùng vùng chọn kiểu
Về lưu trữ: Ta sẽ dùng một mảng các con trỏ đến lớp cơ sở
để có thể trỏ đến các đối tượng thuộc lớp con.
Xét lớp Người và các lớp kế thừa sinh viên và công nhân.
Thao tác ta quan tâm là xuat. Ta cần bảo đảm thao tác xuất
áp dụng cho lớp sinh viên và lớp công nhân khác nhau.
4
Ví dụ minh hoạ
class Nguoi
{
protected:
char *HoTen;
int NamSinh;
public:
Nguoi(char *ht, int ns):NamSinh(ns) {HoTen =
strdup(ht);}
5
~Nguoi() {delete [] HoTen;}
void An() const { cout << HoTen << " an 3 chen
com";}
void Ngu() const { cout << HoTen << " ngu ngay
8 tieng";}
void Xuat() const { cout << "Nguoi, ho ten: "
<< HoTen << " sinh " << NamSinh; }
};
Ví dụ minh hoạ
class SinhVien : public Nguoi
{
protected:
char *MaSo;
public:
SinhVien(char *n, char *ms, int ns) :
Nguoi(n,ns) { MaSo = strdup(ms);}
~SinhVien() {delete [] MaSo;}
6
void Xuat() const { cout << "Sinh vien " <<
HoTen << ", ma so " << MaSo;}
};
class NuSinh : public SinhVien
{
public:
NuSinh(char *ht, char *ms, int ns) :
SinhVien(ht,ms,ns) {}
void An() const { cout << HoTen << " ma so "
<< MaSo << " an 2 to pho";}
};
Ví dụ minh hoạ
class CongNhan : public Nguoi
{
protected:
double MucLuong;
public:
CongNhan(char *n, double ml, int ns) :
Nguoi(n,ns), MucLuong(ml) { }
void Xuat() const { cout << "Cong nhan, ten "
7
<< HoTen << " muc luong: " << MucLuong;}
};
void XuatDs(int n, Nguoi *an[])
{
for (int i = 0; i < n; i++)
{
an[i]->Xuat();
cout << "\n";
}
}
Ví dụ minh hoạ
const int N = 4;
void main()
{
Nguoi *a[N];
a[0] = new SinhVien("Vien Van Sinh", ”200001234",
1982);
a[1] = new NuSinh("Le Thi Ha Dong", ”200001235",
1984);
a[2] = new CongNhan("Tran Nhan Cong", 1000000,
8
1984);
a[3] = new Nguoi("Nguyen Thanh Nhan", 1960);
XuatDs(4,a);
}
Dùng vùng chọn kiểu
Xuất liệu cho đoạn chương trình trên như sau:
Nguoi, ho ten: Vien Van Sinh sinh 1982
Nguoi, ho ten: Le Thi Ha Dong sinh 1984
Nguoi, ho ten: Tran Nhan Cong sinh 1984
Nguoi, ho ten: Nguyen Thanh Nhan sinh 1960
Tất cả mọi đối tượng đều được quan điểm như người vì
thao tác được thực hiện thông qua con trỏ đến lớp Người.
9
Để bảo đảm xuất liệu tương ứng với đối tượng, phải có
cách nhận diện đối tượng, ta thêm một vùng dữ liệu vào
lớp cơ sở để nhận diện, vùng này có giá trị phụ thuộc vào
loại của đối tượng và được gọi là vùng chọn kiểu.
Một cách tiếp cận khác là dùng phương thức ảo.
2. Phương thức ảo
Con trỏ thuộc lớp cơ sở có thể trỏ đến lớp con:
Nguoi* pn = new SinhVien(“Le Vien Sinh”,
200001234, 1982);
Ta mong muốn thông qua con trỏ thuộc lớp cơ sở có thể
truy xuất hàm thành phần được định nghĩa lại ở lớp con:
pn->Xuat(); // Mong muon: goi Xuat cua lop sinh
// vien, thuc te: goi Xuat cua lop
10
// Nguoi
Phương thức ảo cho phép giải quyết vấn đề. Ta qui định
một hàm thành phần là phương thức ảo bằng cách thêm từ
khoá virtual vào trước khai báo hàm.
Trong ví dụ trên, ta thêm từ khoá virtual vào trước khai
báo của hàm xuat.
Phương thức ảo
class Nguoi
{
protected:
char *HoTen;
int NamSinh;
public:
Nguoi(char *ht, int ns):NamSinh(ns) {HoTen =
strdup(ht);}
11
~Nguoi() {delete [] HoTen;}
void An() const { cout << HoTen << " an 3 chen
com";}
void Ngu() const { cout << HoTen << " ngu ngay
8 tieng";}
virtual void Xuat() const { cout << "Nguoi, ho
ten: " << HoTen << " sinh " << NamSinh; }
};
Phương thức ảo
class SinhVien : public Nguoi
{
protected:
char *MaSo;
public:
SinhVien(char *n, char *ms, int ns) :
Nguoi(n,ns) { MaSo = strdup(ms);}
~SinhVien() {delete [] MaSo;}
12
void Xuat() const { cout << "Sinh vien " <<
HoTen << ", ma so " << MaSo;}
};
class NuSinh : public SinhVien
{
public:
NuSinh(char *ht, char *ms, int ns) :
SinhVien(ht,ms,ns) {}
void An() const { cout << HoTen << " ma so "
<< MaSo << " an 2 to pho";}
};
Phương thức ảo
class CongNhan : public Nguoi
{
protected:
double MucLuong;
public:
CongNhan(char *n, double ml, int ns) :
Nguoi(n,ns), MucLuong(ml) { }
void Xuat() const { cout << "Cong nhan, ten "
13
<< HoTen << " muc luong: " << MucLuong;}
};
void XuatDs(int n, Nguoi *an[])
{
for (int i = 0; i < n; i++)
{
an[i]->Xuat();
cout << "\n";
}
}
Phương thức ảo
const int N = 4;
void main()
{
Nguoi *a[N];
a[0] = new SinhVien("Vien Van Sinh",
"200001234", 1982);
a[1] = new NuSinh("Le Thi Ha Dong",
"200001235", 1984);
14
a[2] = new CongNhan("Tran Nhan Cong", 1000000,
1984);
a[3] = new Nguoi("Nguyen Thanh Nhan", 1960);
XuatDs(4,a);
}
Phương thức ảo xuat được khai báo ở lớp Nguoi cho phép
sử dụng con trỏ đến lớp cơ sở (Nguoi) nhưng trỏ đến một
đối tượng thuộc lớp con (Sinh viên, công nhân) gọi đúng
thao tác ở lớp con:
Phương thức ảo
Nguoi *pn;
pn = new SinhVien("Vien Van Sinh", "200001234",
1982);
pn->Xuat(); // Goi thao tac xuat cua lop Sinh vien
Con trỏ pn thuộc lớp Nguoi nhưng trỏ đến đối tượng sinh
viên, vì vậy pn->Xuat() thực hiện thao tác xuất của lớp sinh
viên.
Trở lại ví dụ trên, khi i a[i] lần lượt trỏ đến các đối tượng
15
thuộc các loại khác nhau, thao tác tương ứng với lớp sẽ được
gọi.
Dùng phương thức ảo khắc phục được các nhược điểm của
cách tiếp cận dùng vùng chọn kiểu:
Thao tác đơn giản không phải dùng switch/case vì vậy khó
sai, dễ sửa.
Thêm lớp con mới
Dùng phương thức ảo, ta dễ dàng nâng cấp sửa chữa. Việc
thêm một loại đối tượng mới rất đơn giản, ta không cần
phải sửa đổi thao tác xử lý (hàm XuatDs). Qui trình thêm
chỉ là xây dựng lớp con kế thừa từ lớp cơ sở hoặc các lớp
con đã có và định nghĩa lại phương thức (ảo) ở lớp mới tạo
nếu cần
class CaSi : public Nguoi
16
{
protected:
double CatXe;
public:
CaSi(char *ht, double cx, int ns) :
Nguoi(ht,ns), CatXe(cx) {}
void Xuat() const { cout << "Ca si, " << HoTen
<< " co cat xe " << CatXe;}
};
Thêm lớp con mới
void XuatDs(int n, Nguoi *an[])
{
for (int i = 0; i < n; i++)
{
an[i]->Xuat();
cout << "\n";
}
}
17
Hàm XuatDs không thay đổi, nhưng nó có thể hoạt động
cho các loại đối tượng ca sĩ thuộc lớp mới ra đời.
Có thể xem như thao tác XuatDs được viết trước cho các
lớp con cháu chưa ra đời.
Các lưu ý khi sử dụng phương thức ảo
Phương thức ảo chỉ hoạt động thông qua con trỏ.
Muốn một hàm trở thành phương thức ảo có hai cách: Khai
báo với từ khoá virtual hoặc hàm tương ứng ở lớp cơ sở đã
là phương thức ảo.
Phương thức ảo chỉ hoạt động nếu các hàm ở lớp cơ sở và
lớp con có nghi thức giao tiếp giống hệt nhau.
Nếu ở lớp con định nghĩa lại phương thức ảo thì sẽ gọi
18
phương thức ở lớp cơ sở (gần nhất có định nghĩa).
Phương thức huỷ bỏ ảo
Trong ví dụ quản lý danh sách các đối tượng thuộc các lớp
Nguoi, SinhVien, CongNhan, Thao tác dọn dẹp đối tượng
là cần thiết.
const int N = 4;
void main()
{
Nguoi *a[N];
a[0] = new SinhVien("Vien Van Sinh",
19
"20001234", 1982);
a[1] = new NuSinh("Le Thi Ha Dong",
"20001235", 1984);
a[2] = new CongNhan("Tran Nan Cong", 1000000,
1984);
a[3] = new Nguoi("Nguyen Thanh Nhan", 1960);
XuatDs(4,a);
for (int i = 0; i < 4; i++)
delete a[i];
}
Phương thức huỷ bỏ ảo
Thông qua con trỏ thuộc lớp cơ sở Nguoi, chỉ có phương
thức huỷ bỏ của lớp Nguoi được gọi.
Để bảo đảm việc dọn dẹp là đầy đủ, ta dùng phương thức
huỷ bỏ ảo.
class Nguoi
{
protected:
20
char *HoTen;
int NamSinh;
public:
Nguoi(char *ht, int ns):NamSinh(ns) {HoTen =
strdup(ht);}
virtual ~Nguoi() {delete [] HoTen;}
virtual void Xuat(ostream &os) const { os <<
"Nguoi, ho ten: " << HoTen << " sinh " <<
NamSinh; }
void Xuat() const { Xuat(cout); }
};
3. PT ảo th tuý và lớp csở tr tượng
Lớp cơ sở trừu tượng là lớp cơ sở không có đối tượng nào
thuộc chính nó. Một đối tượng thuộc lớp cơ sở trừu tượng
phải thuộc một trong các lớp con.
Xem chương trình nguồn t_hinh.cpp
21
Khi lớp có phương thức ảo thuần tuý, lớp trở thành lớp cơ
sở trừu tượng. Ta không thể tạo đối tượng thuộc lớp cơ sở
thuần tuý.
Ta có thể định nghĩa phương thức ảo thuần tuý, nhưng chỉ
có các đối tượng thuộc lớp con có thể gọi nó.
Phương thức ảo thuần tuý có ý nghĩa cho việc tổ chức sơ đồ
phân cấp các lớp, nó đóng vai trò chừa sẵn chỗ trống cho
Phương thức ảo thuần tuý và lớp cơ sở trừu tượng
22
các lớp con điền vào với phiên bản phù hợp.
Phương thức ảo thuần tuý và lớp cơ sở trừu tượng
Bản thân các lớp con của lớp cơ sở trừu tượng cũng có thể
là lớp cơ sở trừu tượng.
23