Nền kinh tế thế giới đang biến động mạnh mẽ với xu thế hội nhập khu vực và toàn cầu. Sự phát triển mạnh mẽ của cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật cùng với sự thúc đẩy mạnh mẽ của nhu cầu phát triển kinh tế làm tăng thêm sự phụ thuộc lẫn nhau giữa các quốc gia trong mọi lĩnh vực nổi trội hơn bao giờ hết. Điều này buộc các nước phải thi hành chính sách mở cửa. Quá trình hợp tác và thâm nhập kinh tế giữa các quốc gia ngày càng phát triển.
97 trang |
Chia sẻ: vietpd | Lượt xem: 1791 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Chính sách nhập khẩu của Mỹ và giải pháp đẩy mạnh xuất khẩu của Việt Nam sang thị trường Mỹ, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Lời nói đầu
Nền kinh tế thế giới đang biến động mạnh mẽ với xu thế hội nhập khu vực và toàn cầu. Sự phát triển mạnh mẽ của cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật cùng với sự thúc đẩy mạnh mẽ của nhu cầu phát triển kinh tế làm tăng thêm sự phụ thuộc lẫn nhau giữa các quốc gia trong mọi lĩnh vực nổi trội hơn bao giờ hết. Điều này buộc các nước phải thi hành chính sách mở cửa. Quá trình hợp tác và thâm nhập kinh tế giữa các quốc gia ngày càng phát triển. Trước tình hình thế giới như vậy, Việt Nam không thể không mở cửa nền kinh tế, phát triển quan hệ đối ngoại nhằm mở rộng thị trường, tiếp thu các thành tựu về khoa học công nghệ trên thế giới để phát triển kinh tế trong nước. Khi phát triển quan hệ đối ngoại, chúng ta không thể không nhắc tới nước Mỹ.
Mỹ là quốc gia giầu và mạnh nhất trên thế giới hiện nay. Cùng với Tây Âu và Nhật Bản, Mỹ là một trong ba trung tâm kinh tế của thế giới. Hiện nay, Mỹ đóng vai trò quan trọng nhất trong việc thúc đẩy kinh tế thế giới phát triển. Bên cạnh đó, Mỹ còn đóng vai trò đầu tàu trong nhiều tổ chức kinh tế và chính trị trên thế giới, như Tổ chức thương mại thế giới (WTO), Quỹ tiền tệ thế giới (IMF), Ngân hàng thế giới (WB). Thị trường Mỹ với dân số khoảng 260 triệu người, thu nhập bình quân đầu người trên 33000 USD là thị trường tiêu thụ lớn nhất trên thế giới. Vì vậy, hầu hết các nước trên thế giới đều tìm cách thâm nhập vào thị trường khổng lồ và đầy tiềm năng này.
Việt Nam và Mỹ trước đây từng là kẻ thù của nhau, nhưng từ đầu thập kỷ 90 tới nay trước tình hình bối cảnh thế giới nhiều thay đổi, hai nước đã nỗ lực không ngừng trong việc hàn gắn quá khứ, bình thường hóa quan hệ. Quá trình bình thường hóa quan hệ giữa hai nước đã thúc đẩy quan hệ kinh tế thương mại giữa hai nước ngày càng phát triển. Từ mức quan hệ thương mại gần như là con số không, đến năm 2001, kim ngạch thương mại giữa hai nước vượt con số 1 tỷ USD.
Ngày 11/12/2001, Quốc hội Mỹ đã chính thức phê chuẩn Hiệp định thương mại Việt – Mỹ. Đây là cột mốc quan trong trong thương mại hai nước và cũng là cơ hội lớn cho các doanh nghiệp xuất khẩu của Việt Nam. Tuy nhiên, một trong những trở ngại đối với các doanh nghiệp Việt Nam là việc các doanh nghiệp Việt Nam chưa hiểu rõ về chính sách nhập khẩu, về thị trường cũng như môi trường pháp luật và thương mại của Mỹ.
Trên cơ sở đó, em đã chọn đề tài “Chính sách nhập khẩu của Mỹ và giải pháp đẩy mạnh xuất khẩu của Việt Nam sang thị trường Mỹ” với mục đích khái quát những luật cơ bản điều tiết hoạt động thương mại của Mỹ và một số quy định trong chính sách nhập khẩu Mỹ, đồng thời đề xuất và tổng hợp một số giải pháp nhằm thúc đẩy hơn nữa việc xuất khẩu hàng hoá của Việt Nam sang thị trường Mỹ.
Luận văn tốt nghiệp ngoài lời mở đầu và phần kết luận, bao gồm ba chương với các nội dung sau:
Chương I: Chính sách nhập khẩu của Mỹ
Chương II: Thực trạng xuất khẩu hàng hoá Việt Nam sang thị trường Mỹ
Chương III: Đẩy mạnh xuất khẩu hàng hoá Việt Nam sang thị trường Mỹ
Bản luận văn tốt nghiệp này được hoàn thành với nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của các anh, chị trong Ban pháp chế – Phòng Thương mại công nghiệp Việt Nam. Đặc biệt với sự chỉ dẫn, giúp đỡ tận tình của Thầy giáo em đã hoàn thành luận văn này. Do khả năng còn hạn chế, bản luận văn tốt nghiệp không tránh khỏi sai sót và có những khiếm khuyết. Do vậy, em mong nhận được đóng góp của thầy, cô và bạn đọc quan tâm để luận văn được hoàn chỉnh hơn.
Chương I
Chính sách nhập khẩu của Mỹ đối với việt nam
I. Một số quy định trong chính sách nhập khẩu của Hoa Kỳ
Khái quát về luật thương mại Hoa Kỳ
Mối quan hệ giữa luật liên bang và luật các bang của Hoa Kỳ trong hoạt động ngoại thương
Do Mỹ là nước theo chế độ liên bang, nên ngoài luật của Liên bang được áp dụng còn có luật riêng của mỗi bang. Mặc dù luật Liên bang và luật ở các bang có thể khác nhau, nhưng thẩm quyền của mỗi luật đã được quy định rõ ràng trong Hiến pháp Mỹ. Trong lĩnh vực ngoại thương, Hiến pháp Mỹ có quy định về “các điều luật tối cao”, “điều luật xuất nhập khẩu”, và “điều khoản thương mại” đề cập đến mối liên hệ giữa các bang và Liên bang trong hoạt động quản lý thương mại quốc tế.
Điều khoản tối cao: điều khoản này quy định nếu luật các bang có các quy định xung đột trực tiếp với các quy định tương tự của luật Liên bang thì luật Liên bang sẽ được áp dụng nếu Quốc hội quyết định như vậy.
Điều khoản xuất nhập khẩu: Điều khoản này ngăn cấm Chính phủ Liên bang đánh thuế xuất khẩu và ngăn cấm chính quyền các bang đánh thuế xuất nhập khẩu. Điều khoản này được đề ra do những nguyên nhân sau: thứ nhất, chính phủ Liên bang cần có một tiếng nói thống nhất trong hoạt động đối ngoại; thứ hai, thuế nhập khẩu là một nguồn thu quan trọng cho ngân sách Liên bang; thứ ba, ngăn cản các bang ven biển có những quy định cản trở hoặc có các khoản thuế đánh vào hàng hoá đang vận chuyển vào các bang.
Điều khoản thương mại: Điều khoản này trao cho chính quyền Liên bang quyền lực tối cao đối với các hoạt động thương mại có yếu tố nước ngoài và ngăn cấm các bang đánh thuế, có các hạn chế hoặc gây ra các gánh nặng không thích hợp đối với hoạt động xuất khẩu. Chính quyền các bang, theo điều khoản này, cũng bị hạn chế rất nhiều trong việc hạn chế nhập khẩu. Tuy nhiên, các bang vẫn có thể thực thi các hạn chế nhập khẩu trong trường hợp để bảo vệ an toàn và sức khỏe cộng đồng.
Luật điều tiết hoạt động xuất khẩu
Các luật hỗ trợ xuất khẩu và triển khai hiệp định thương mại
Điều 301 - luật thương mại 1974 là luật quan trọng nhất của Mỹ để thực hiện quyền của các công ty Mỹ trong khuôn khổ các hiệp định song phương và đa phương đã ký, thúc đẩy việc tiếp cận thị trường nước ngoài cho hàng hoá và dịch vụ của Mỹ và để ngăn chặn những hành vi “thương mại không công bằng” của nước ngoài như xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ, trợ giá...
Luật này thiết lập một quy trình để Văn phòng đại diện thương mại Mỹ điều tra những hành vi “thương mại không công bằng” của nước ngoài và thảo luận với chính phủ nước ngoài về cách giải quyết những tranh chấp mà có thể thỏa thuận cấp chính phủ nhằm ngăn chặn những hành động vi phạm trên hoặc để bồi thường thiệt hại cho Mỹ.
Nếu không có một thỏa thuận vừa ý, luật này yêu cầu Đại diện thương mại Mỹ sử dụng thủ tục giải quyết tranh chấp đã có theo hiệp định thương mại có liên quan. Nếu bước này vẫn chưa đưa ra được giải pháp vừa ý cho các tranh chấp, Đại diện thương mại Mỹ có thể tiến hành một số bước khác để trả đũa, có thể: tạm hoãn những thỏa thuận trong các hiệp định thương mại đã ký; ấn định mức thuế cao hơn đối với hàng hóa nhập khẩu; hoặc hạn chế nhập khẩu hàng hóa và dịch vụ của nước ngoài. Nếu hành vi thương mại của bên nước ngoài là “không công bằng” hay tạo ra các gánh nặng quá lớn cho thương mại Mỹ nhưng không vi phạm luật thương mại, thì Đại diện thương mại Mỹ chỉ được thực thi các biện pháp hạn chế vừa phải nếu thấy thật cần thiết.
Quốc hội Mỹ còn quy định rằng Đại diện thương mại Mỹ phải tiến hành đánh giá hàng năm các hàng rào thương mại của nước ngoài, và kết quả này được công bố hàng năm dưới dạng “Báo cáo Đánh giá thương mại quốc gia về các hàng rào ngoại thương”, còn được gọi là báo cáo NTE. Theo điều “siêu 301” trong Bộ luật thương mại sửa đổi, được thông qua năm 1988, báo cáo NTE được sử dụng để lập một danh sách những thông lệ quốc gia ưu tiên, gọi là “super 301”, chủ yếu là danh sách các nước là đối tượng của luật “super 301”. Trong vòng 21 ngày sau khi trình báo cáo, Đại diện thương mại Mỹ phải tiến hành điều tra theo điều 301 về các thông lệ ưu tiên của nước ngoài được xác định trong báo cáo.
Kiểm soát xuất khẩu
Theo các đạo luật quản lý xuất khẩu EAA, Bộ thương mại Mỹ kiểm soát các mặt hàng được sử dụng hai mục đích là các mặt hàng dân sự nhưng có tiềm năng ứng dụng vào mục đích quân sự. Cục quản lý xuất khẩu của Bộ thương mại là cơ quan chính cấp phép xuất khẩu những mặt hàng được sử dụng hai mục đích. Bộ ngoại giao cấp phép xuất khẩu các mặt hàng và dịch vụ quốc phòng theo quy định của Luật kiểm soát xuất khẩu vũ khí, trong khi một số loại vật tư, thiết bị hạt nhân nhất định lại do Uỷ ban kiểm soát hạt nhân cấp phép theo quy định của Luật năng lượng nguyên tử.
Luật về quyền hạn kinh tế trong tình trạng khẩn cấp quốc tế (IEEPA) được thông qua năm 1977, cho phép Tổng thống được quyền phong tỏa tài sản nước ngoài tại Mỹ, cấm vận thương mại và tiến hành các biện pháp cần thiết khác để đối phó với những đe dọa bất thường hoặc đặc biệt đối với an ninh quốc gia hay lợi ích kinh tế của Mỹ.
Luật điều tiết hoạt động nhập khẩu
Hạn chế nhập khẩu
Điều 201 Luật thương mại Mỹ, được sửa đổi và bổ sung năm 1988, đã quy định về các bước thực hiện các biện pháp bảo vệ ngành công nghiệp trong nước khỏi sự biến động gây thiệt hại lớn đối với nền kinh tế ở Mỹ.
Tiêu chuẩn để hạn chế nhập khẩu: Theo điều 201, việc hạn chế nhập khẩu được tiến hành khi mà hàng hóa nhập khẩu vào Mỹ tăng đến mức gây thiệt hại nghiêm trọng hoặc đe dọa gây thiệt hại nghiêm trọng đối với các ngành sản xuất trong nước hay các loại hàng hóa cạnh tranh trực tiếp với hàng hóa nhập khẩu. Việc hạn chế nhập khẩu được tiến hành theo yêu cầu của Tổng thống Mỹ trên cơ sở các khuyến nghị của Uỷ ban Thương mại quốc tế. Các biện pháp hạn chế nhập khẩu trên chỉ có hiệu lực tạm thời và dùng để tạo cho các ngành công nghiệp trong nước có đủ thời gian để lấy lại khả năng cạnh tranh của mình.
Theo Luật thương mại bổ sung năm 1988, trên cơ sở đề nghị của Uỷ ban thương mại, Tổng thống Mỹ sẽ tiến hành hạn chế nhập khẩu nếu Tổng thống Mỹ cho rằng biện pháp này sẽ mang lại các lợi ích kinh tế và xã hội. Các biện pháp mà Tổng thống dùng để hạn chế nhập khẩu bao gồm:
Tăng thuế, mức tăng cao nhất là lên 50%;
Sử dụng thuế hạn ngạch, tức thuế xuất sẽ tăng cao hơn sau khi nhập một lượng hàng hóa nhất định;
áp dụng hạn ngạch tuyệt đối với hàng hóa nhập khẩu, là hạn ngạch về số lượng, tức là không được nhập vượt quá số lượng hạn ngạch cho phép trong thời hạn hạn ngạch;
áp dụng hạn ngạch trên cơ sở bán đấu giá các giấy phép nhập khẩu.
Quyền hạn chế hàng dệt và nông sản
Là thành viên của WTO, tham gia Hiệp định hàng may mặc trong khuôn khổ WTO (trước đây là Hiệp định đa sợi trong khuôn khổ GATT), nên Mỹ phải tuân thủ những quy định của Hiệp định này. Các hiệp định trong khuôn khổ Vòng đàm phán Urugoay và luật triển khai hiệp định cho phép Mỹ đưa ra những hạn chế đối với hàng nông sản và hàng dệt. Hiệp định hàng dệt may, có hiệu lực tháng 1 năm 1994, cho phép các nước thành viên ký kết WTO đàm phán các hiệp định song phương nhằm thiết lập những hạn chế về số lượng đối với hàng dệt may và quần áo nhập khẩu.
Trong khuôn khổ Hiệp định hàng dệt may, các hạn ngạch và hạn chế đối với việc buôn bán hàng dệt may được dỡ bỏ dần trong 3 giai đoạn và hết hạn vào ngày 1/1/2005. Tất cả các thành viên của WTO là đối tượng áp dụng của Hiệp định hàng dệt may, cho dù họ chưa hoặc đã ký vào Hiệp định đa sợi trước đây và chỉ có các thành viên của WTO mới đủ điều kiện tham gia Hiệp định hàng dệt may. Hiệp định hàng dệt may song phương được đàm phán giữa nước xuất khẩu và nước cung cấp theo Hiệp định đa sợi vẫn có hiệu lực trong thời gian chuyển đổi đến năm 2005.
Các tiêu chuẩn sản phẩm
Những khác biệt về tiêu chuẩn sản phẩm, danh sách và hệ thống chứng nhận sản phẩm có thể cản trở hoạt động thương mại và có thể được sử dụng để đối xử phân biệt đối với hàng nhập khẩu, vì vậy các nước trong khuôn khổ GATT đã thương lượng và ký kết Hiệp định về các hàng rào kỹ thuật, còn gọi là bộ luật tiêu chuẩn vào năm 1979 thiết lập những quy tắc để chính phủ các nước chuẩn bị, chấp nhận và áp dụng hệ thống tiêu chuẩn và chứng nhận. Các vòng đàm phán Urugoay dựa trên Bộ luật tiêu chuẩn này thiết lập Hiệp định về hàng rào kỹ thuật đối với thương mại. Hiệp định mới này yêu cầu loại bỏ các hàng rào thương mại dưới hình thức tiêu chuẩn hàng hóa, các hoạt động kiểm định hay các thủ tục đánh giá mức độ phù hợp của hàng hóa.
2. Một số quy định trong chính sách nhập khẩu của Mỹ
Quy chế thương mại bình thường-NTR (hay còn gọi là quy chế tối huệ quốc-MFN) của Mỹ
Quy chế tối huệ quốc (Most Favoured Nation – MFN) áp dụng ở Mỹ từ năm 1930 theo Luật thuế năm 1930 (Tariff Act 1930) là một điều khoản quy định ở các hiệp định thương mại quốc tế, mà các nước tham gia ký kết hiệp định cam kết dành cho nhau sự đãi ngộ thương mại không thấp hơn sự ưu đãi cao nhất mà nước đó dành cho một nước khác. Trong chính sách thuế quan của Mỹ, MFN có nghĩa là các sản phẩm của các nước được Mỹ “đãi ngộ tối huệ quốc” sẽ chiếm mức thuế thấp hơn nước không được Mỹ dành cho chế độ MFN đó. (Thể hiện ở cột số 1 và cột số 2 trong danh bạ thuế quan HTS của Mỹ).
Từ tháng 6 năm 1998, nhân điều chỉnh sắc luật liên quan đến hoạt động của Cục thuế liên bang Mỹ (IRS), Quốc hội Mỹ đã quyết định thay đổi tên gọi của chính sách Tối huệ quốc (MFN) thành khái niệm Quan hệ thương mại bình thường (Normal Trade Relations-NTR).
2.2. Hàng rào thuế quan của Hoa Kỳ
2.2.1. Danh bạ thuế quan thống nhất (The Harmonised Tariff Schedule- HTS)
Danh bạ thuế quan thống nhất của Mỹ chia hàng hoá thành khoảng 5000 mục (Heading) và tiểu mục (Subheading) theo trình tự: từ những loại hàng hoá đơn giản, sản phẩm nông nghiệp tới các loại hàng hoá chế tạo tinh vi. Danh bạ này còn chia thành 22 lĩnh vực, mỗi lĩnh vực thông thường bao quát một ngành công nghiệp. 22 lĩnh vực lại được chia thành các chương nhỏ, mỗi chương lại bao gồm một loại hàng hoá, nguyên vật liệu hay sản phẩm của ngành công nghiệp đó. Mỗi mục được biểu thị bằng 8 ký tự. Mức thuế trong HTS được chia làm hai cột:
Cột một chia làm hai cột nhỏ. Cột thứ nhất là phần chung gồm các mức thuế đánh vào hàng hoá từ những quốc gia được hưởng chế độ ưu đãi Tối huệ quốc (Chế độ ưu đãi thuế quan thương mại bình thường). Cột thứ hai là phần đặc biệt gồm các mức thuế đặc biệt áp dụng trong những chương trình ưu đãi về thuế, ví dụ ưu đãi về thuế trong chế độ GSP.
Cột hai là mức áp dụng cho các nước không được hưởng chế độ ưu đãi về thuế.
Mọi hàng hoá nhập khẩu vào Mỹ đều phải chịu thuế hoặc được miễn trừ thuế theo các qui định trong HTS của Mỹ. Khi hàng hoá phải chịu thuế, người ta áp dụng tỷ lệ trên giá trị, tỷ lệ trên số lượng hoặc tỷ lệ hỗn hợp.
ă Tỷ lệ trên giá trị (ad valorem rate): là mức thuế được xác định bằng một tỷ lệ phần trăm trên giá trị hàng nhập khẩu. Thuế ở Mỹ chủ yếu đánh theo phương pháp tỷ lệ trên giá trị.
ă Tỷ lệ trên số lượng (specific rate): là một loại thuế ấn định đối với số lượng nhất định.
ă Tỷ lệ hỗn hợp (compourd rate): là một loại thuế kết hợp thuế theo tỷ lệ trên giá trị và thuế theo tỷ lệ trên số lượng.
2.2.2. Định giá hải quan (Custom value)
Năm 1970, Luật về các hiệp định thương mại (Trade of Agreement Act 1979) của Mỹ đưa ra phương pháp “Giá trị giao dịch” (Transaction Value) làm cơ sở chính để xác định giá hàng nhập khẩu để tính thuế.
Nói chung, trị giá hải quan của tất cả hàng hoá xuất khẩu sang Mỹ là trị giá giao dịch của những hàng hoá đó. Nếu không thể sử dụng trị giá giao dịch, thì các cơ sở tính toán khác có thể được xem xét sử dụng. Các cơ sở phụ để tính trị giá sắp xếp theo thứ tự ưu tiên sử dụng gồm:
Giá trị giao dịch (Transaction value)
Giá của hàng hoá giống hệt nhau (Identical merchandise),
Giá của hàng hoá tương tự (Similar merchandise)
Giá trị khấu trừ (Deductive value)
Giá trị tính toán cơ bản (Computed value)
a). Giá trị giao dịch
Giá trị giao dịch của hàng hoá là giá trị thực tế thanh toán hoặc phải thanh toán cho hàng hoá khi hàng hoá được bán để xuất khẩu vào Mỹ, cộng với các khoản sau nếu các khoản này không có trong giá bán:
Chí phí đóng gói (bao gồm container, bao bì và chi phí lao động đóng gói) do người mua chịu.
Tiền hoa hồng bán hàng do người mua chịu: Hoa hồng bán hàng do người mua chịu sẽ là một phần của giá trị giao dịch nhưng hoa hồng mua hàng thì lại không đựơc tính vào giá này. Hoa hồng bán hàng là hoa hồng trả cho đại lý của người bán, những người đại diện cho người sản xuất hoặc đại diện cho người bán.
Giá trị của các khoản trợ giúp của người mua cho người bán: Người nhập khẩu thường cung cấp một số hình thức trợ giúp cho người sản xuất nước ngoài rồi sau đó mua hàng của họ. Nếu sự trợ giúp này dẫn đến sự giảm giá bán hàng hoá hay sử dụng các hàng hoá của người sản xuất trên nước Mỹ thì phần giá trị trợ giúp sẽ được tính vào giá trị giao dịch. Sự trợ giúp này thường bao gồm: nguyên vật liệu thô và các máy móc sử dụng để sản xuất hàng hoá xuất khẩu; khuôn rập hay khuôn đúc; mẫu mã, đồ án do những công ty nước ngoài hay những người không sống trên nước Mỹ thực hiện.
Chi phí trả cho nhãn hiệu hay bản quyền mà người mua phải chịu như là một điều kiện khi mua hàng hoá: Người nhập khẩu thường phải trả các khoản phí cho việc sử dụng bản quyền, nhãn hiệu hay mẫu mã của hàng hoá trên nước Mỹ. Nếu việc trả các khoản phí này là điều kiện cho việc nhập khẩu hàng hoá vào Mỹ thì chúng sẽ được tính vào giá trị giao dịch.
Giá trị giao dịch sẽ không bao gồm chi phí vận tải, bảo hiểm, phí môi giới hải quan, chi phí vận chuyển nội địa sau khi nhập khẩu, các dịch vụ liên quan đến phát sinh trong việc gửi hàng từ nước xuất khẩu đến địa điểm nhập khẩu ở Mỹ, chi phí lắp ráp, chi phí bảo quản hàng hoá, thuế hải quan và các thuế Liên bang khác kể cả bất kỳ khoản thuế tiêu thụ đặc biệt nào mà người bán ở Mỹ phải có nghĩa vụ thanh toán. Chi phí vận chuyển ở nước xuất khẩu cũng sẽ không tính vào giá trị giao dịch nếu chúng được ghi một cách riêng biệt và rõ ràng trong hoá đơn thương mại.
Nếu người bán cung cấp tài chính cho hàng hoá xuất khẩu vào Mỹ thì khoản lợi tức trong thanh toán cũng sẽ không tính vào giá trị giao dịch nếu khoản lợi tức được ghi trên giấy với tỷ lệ lãi suất không bất thường. Tuy nhiên Hải quan Mỹ sẽ không sử dụng phương pháp này để tính giá trị hải quan nếu gặp các hạn chế sau trong tính toán:
Những hạn chế đối với quyền định đoạt hay sử dụng hàng hoá của người mua.
Những điều kiện để tính toán giá trị giao dịch không thể xác định.
Tiền hàng phát sinh sau đó do bán lại, tiêu thụ, hoặc sử dụng hàng hoá, phải trả cho người bán, không thể được sử dụng để điều chỉnh lại trị giá giao dịch một cách hợp lý.
b). Giá trị hàng hoá giống hệt và giá trị hàng hoá tương tự
Nếu hàng hóa nhập khẩu không xác định được giá trị giao dịch, Phòng Hải quan sẽ xác định theo giá trị giao dịch của hàng hóa giống hệt. Nếu giá trị giao dịch của hàng hóa giống hệt không xác định được thì giá trị giao dịch của hàng hóa tương tự sẽ được sử dụng.
Giá trị hàng hóa giống hệt hay tương tự đem so sánh phải là giá bán cùng thời điểm trên thị trường và ở cùng một cấp lưu thông và cùng một khối lượng. Nếu có nhiều giá trị giao dịch của những hàng hóa giống hệt hay tương tự thì giá trị thấp nhất sẽ được sử dụng để xác định trị giá thuế quan của hàng hóa nhập khẩu đó.
Thuật ngữ “hàng hóa giống hệt” có nghĩa hàng hóa đó:
Giống ở mọi khía cạnh so với hàng hóa nhập khẩu đang được xác định giá trị.
Được sản xuất ở cùng một quốc gia với hàng hóa nhập khẩu đang được xác định giá trị.
Được sản xuất bởi cùng một nhà sản xuất với hàng hóa nhập khẩu.
Thuật ngữ “hàng hóa tương tự” có nghĩa hàng hóa đó:
Được sản xuất ở cùng một quốc gia và cùng một người sản xuất như hàng hóa nhập khẩu.
Giống về đặc điểm và linh kiện cấu tạo so với hàng hóa nhập khẩu.
Có thể thay thế nhau trong buôn bán với hàng hóa nhập khẩu. Tuy nhiên, trong hai điều kiện trên thì điều kiện cùng nhà sản xuất có thể không bắt buộc tuyệt đối.
c. Giá trị khấu trừ
Nếu giá trị giao dịch của hàng hoá nhập khẩu, hàng hoá giống nhau, hàng hoá tương tự không thể xác định được, thì Phòng Hải quan sẽ sử dụng giá trị khấu trừ cho hàng hoá đang được định giá nếu người nhập khẩu không có ý định sử dụng giá trị khấu trừ từ trước.
Giá trị khấu trừ là giá bán lại của hàng hóa nhập khẩu đó trên thị trường Mỹ sau khi cộng trừ một số hạng mục nhất định. Để tính giá trị khấu trừ, thuật ngữ “hàng hóa liên quan” được sử dụng. Hàng hóa liên quan nghĩa là hàng hóa giống hệt hay tương tự đang được định giá. Thông thường, giá trị khấu trừ được tính toán bắt đầu từ một giá đơn vị sau đó được tính toán bằng việc cộng thêm hoặc trừ và